Xin đừng hỏi vì sao buồn nhiều như thế…
Bởi vì em chẳng dám kể anh nghe
Em đã yêu ngơ ngẩn nắng trưa hè
Khi gặp anh bên lề đường dạo ấy.
Chỉ là do em cố tình che đậy
Nên giả vờ như vậy để anh vui
Khỏi mệt mỏi giữ khoảng cách giật lùi
Em cũng đỡ ngậm ngùi cho số phận.
Cảm ơn anh đã buộc em tiếp đất
Bằng bàn chân rất thật của chính mình
Để em hiểu…ước mộng ấy linh tinh
Khi đón nhận tấm thịnh tình anh gửi.
Người mới quen một thời gian ngắn ngủi
Đã đốt lên bó củi rực lửa hồng
Đủ ấm áp trong suốt cả mùa đông
Đưa em đến với dòng sông tình nghĩa.