Ngồi buồn suy nghĩ mênh mang
Tôi lại mang chuyện Rác, Vàng ra đo…
Ừ thì nhiều Rác cũng lo
Nghĩ lại xã hội cũng cho nhiều Vàng…
Người thời thấy đói cưu mang
Người chưa tu cũng nhiều đàng từ bi.
Người chẳng nề hà việc chi
Làm nhiều điều thiện,chuyên đi cứu đời
Bao người đức độ cao vời
Thân tu Phật Pháp, truyền lời thế gian…
Bao người thân chẳng từ nan
Xông pha từ thiện khắp làng quê xa.
Bao người kính hiếu Mẹ Cha
Nhân từ phúc đẳng hà sa cứu đời
Bao người truyền dạy những lời…
Để cho nhân thế, đỡ vơi khổ sầu
Bao người gian khó dãi dầu
Vào sinh ra tử,vì câu”Nước Nhà”.
Đời nhiều bão táp phong ba
Bao người vẫn sống cho ta, cho đời
Bao người công đức cao vời
Chia cơm sẻ áo, chia lời từ bi…
Bao người gian khó những khi…
Đêm đêm nhặt rác đường đi cho đời.
Bao người chẳng kịp nghỉ ngơi
Cứu người thương tật,dùng lời ủi an
Bao người thân chẳng từ nan
Nuôi đàn em nhỏ, chẳng màng lợi danh
Bao người vì nghĩa đấu tranh
Không tham danh lợi, không dành cao sang
Người biết Vàng, rác để mang …
Ta làm thân Rác hay Vàng ai ơi?
Cho nên Vàng…Rác,ngẫm chơi…
Xã hội là thế, có lời rỉ tai…
Có vàng biết rác là ai
Có rác mới hiểu… được ai…là Vàng…!