Menu Đóng

Trường ca cho Huế mùa xuân (trích đoạn) – Sương Biên Thùy

1.

Hãy tưởng tượng mỗi lần nói đến Huế

những người mẹ Việt Nam áo lam

ăn chay trường trai

đi 15 hay mồng 1

và gặp nhau chắp cánh bay xa

nói điều “Mô Phật”

Hãy tưởng tượng mỗi lần nói đến Huế

những lòng nữ sinh Đồng Khánh

đi xe đạp đến trường

áo trắng, cặp da đen

dấu trong sách bức thư tình vừa mới nhận

mang vào lớp học

chuyền trong tay quà mọn ăn khi cô giáo giảng bài

cười khúc khích nghe bình thơ Hồ Xuân Hương đỏ mặt

Hãy tưởng tượng mỗi lần nói đến Huế

về chiếc nón bài thơ

như thanh gươm người nữ trinh chống đỡ như thành trì

che nửa vành môi, nửa con mắt, nửa nụ cười, nửa , nửa cuộc đời thực tại, vào cơn mộng mị thiên thần

ôi chiếc nón bài thơ chăn giữ khu vườn của nàng những vùng , kỳ diệu thay cho kẻ thám du cuộc đời tìm vào đất hứa những hân hoan chất ngất không cùng trong lòng nàng

Hãy tưởng tương mỗi lần nói đến Huế

về một mùa rực rỡ, những hồ sen

những hồ sen đẹp ngụy lắm

hoa chi mà nở trắng hồng tím cả mặt hồ

những đỏ phượng, trắng áo, xanh mây trời, vàng con nắng hạ, đen nhung cỏ biếc hoa viên và não nùng cũng đen mầu tóc con gái

Amen

Hãy tưởng tượng mỗi lần nói đến Huế

về những căn nhà ma

ngõ vào hai bên là hai hàng cây kiểng

tường những

đẹp như tranh tĩnh vật

đời như cỏ cây đời sống mịn màng

ôi mịn màng

ôi mịn màng

những con đường

đêm bóng tối che khuất từng mảng

người đi thấp thoáng liêu trai

trong

bóng ai kia vật vờ

con đóm sáng

Hãy tưởng tượng mỗi lần nói đến Huế

về một mùa đông những ngày dài chi lạ

về một cơn mưa dầm dề dài chi lạ

về một nường gio cuốn suốt lòng con lộ vắng buồn chi lạ

cơn mưa nường gio, vâng, chính chúng đã cầm chân người nữ

em ở lại nhà em không đến chốn hẹn

anh đứng chờ em trong mưa, em trùm em trong chăn, em tưởng anh, và đọc lại những bức thư tình chúng ta dạo nào đẹp chi lạ, phải không anh, dấu.

Hãy tưởng tượng mỗi lần nói đến Huế

về một

Trường Tiền

cầu mang linh hồn người

ngủ suốt mùa đông, những thân co rúm

ôi cơn mưa tàn nhẫn chảy xối xả vào mặt chàng

đó là lúc cầu cam thân chịu đựng cơn quất mặt tứ tung của gió

cầu mùa đông mưa đọng thành cầu

mưa rửa mặt chàng chàng biết ngần nào

phải không chàng ngủ suốt mùa đông

phải không chàng ngủ suốt mùa đông và sống lại mùa hạ

đó là lúc chàng vươn vai trở mình chào đón mọi người và phục sinh

đúng là chàng đang phục sinh

trong hội vui rực rỡ mùa hạ

những cánh phượng đỏ đậu trên thân chàng

trắng những con bướm khổng lồ trong áo trắng

những chiếc nón bài thơ trắng

và dưới lòng chàng, trắng

chàng hóa thân nàng bạch tuyết

phượng là chiếc nơ đỏ

trên ngực người thiếu nữ

[…]

Liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *