Anh ngạo nghễ phong ba cùng bão táp
Em gan trời níu gió buộc vào tim
Hỏi bao giờ nắng nhuộm tím đồi sim
Và bao giờ tình anh chìm biển nhớ
Khi em viết rừng thông reo thác đổ
Giọt ái tình như sóng vỡ triều dâng
Cuốn anh vào mê luỵ những bâng khuâng
Đẩy hồn em tan vào anh đắm đuối
Anh ngạo nghễ khiến tình em chờ đợi
Mảnh trăng thu chới với gọi mùa yêu
Em buộc gió thổi căng cả cung diều
Anh nghiêng ngả tiêu điều say ngọn nắng
Khi anh viết em quên mình trống vắng
Hướng về anh cưỡi gió ngạo cung đời
Ừ thì em cũng sẽ dạo khắp nơi
Khiến tình yêu là cả trời thương nhớ
Chẳng thanh tân nhưng em là hơi thở
Vẫn nồng nàn mặc gió trở hồng hoang.