Menu Đóng

Thơ của những người không yêu nhau – Lâm Vị Thủy

tôi trên chiếc buýt

Chiếm lấy chỗ ngồi riêng người tàn tật

Xe qua sông khi thành phố đang mưa

Những ngọn đèn xa mang màu mắt đỏ

Cát mặn mòi tôi thân sò nhỏ

Còn sót lưng năm bảy ngón ngang tàng

Tôi muốn ôm và hôn em lần cuối

Lịch sử chúng mình du đãng con hoang

Rồi ngày mai tôi tới lớp một mình

Ngồi chỗ em ngồi bỗng dưng thèm khóc

này, lối đi xưa còn đó

xanh và sắc áo em đâu

Tôi hai mở ngỏ

Không , không xứ sở, không em

Đem tên tôi đi gõ hỏi từng người

Xin với vô vàn .

Liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *