Đừng lặng lẽ viết bài thơ nơi ấy Ngồi một mình sẽ trống trải cô đơn Ánh trăng khuya sẽ buông giọt tủi hờn Nép……
Tự nhiên vô cớ khơi khơi Mình nghe xao xuyến bởi lời người dưngTrái tim lổi nhịp ngập ngừng Mấy lần muốn ghét nữa chừng……
TRĂNG buồn mãi nhớ người dưng VÀNG mong nỗi nhớ chẳng dừng phiêu diêu RỚT rơi nắng khỏa đường chiều XUỐNG nơi thầm nhớ bao……
Nơi vô định chỉ bừng thêm u uất Chén sầu cay chớp nhoáng chảy qua thềm Anh sợ hãi trong muôn màu giả thật Anh……