Em gánh gạo về dinh phú hộ Nứt vai thành sẹo lá lan đao Em chở nứa sang bờ duyên phận Tay đóng bè chân……
Mới lớn lên trăng đã thẹn thò Thơm như tình ái của ni cô Gió say lướt mướt trong màu sáng Hoa với tôi đều……
Lá nại – đông tơ gió đãi chiều Bướm vườn hạnh áo xinh đem trẻ Nhà quan nao cốt cách ra vẻ Xuân vô ra……
Minh Hà em! Mùa thu xanh Đêm nay trăng sao nghiêng ngả Nương búp tay nàng Rung phiến gió Em mỉm cười hoa lá rợn……
Ta vội vã giữa dòng đời tấp nập Đau một lần rồi vấp ngã vào thơ Vết sẹo xưa nào đã kịp phai mờ Xót……
Bao đêm ròng nỗi nhớ chẳng vơi đi Càng quay quắt xiết ghì nơi đáy dạ Những cuộc gọi cho nhau càng vội vã Có……
Thầy chính là những vì sao thắp sáng Là đèn đường soi rạng lối em đi Còn Cô là người mẹ hiền phú quí Mà……
Reo lên! A reo lên Xóm cùng khổ! Reo lên! Reo lên! Băng mình vào đạn lửa Cuồn cuộn chảy xô lòng Hà Nội vỡ……
Chậm lại một chút người ơi Để nhìn nhân thế trôi vời hư không Bầu trời dẫu có mênh mông Cũng không ôm được nỗi……
Tam Đảo non cao giữa đất trời vời vợi Mây trắng lững lờ ôm núi mờ xanh Khí hậu nơi đây mát mẻ trong lành……
Chuyện nhiều bằng tóc dễ quên Ngày sinh tháng đẻ cả tên của mình Bác Hồ tên tuổi bóng hình Khắc vào nỗi nhớ ân……
Vĩnh ơi đi thật rồi sao? Trang thơ còn chứa biết bao ân tình Vùng quê Tiền Hải, Thái Bình Không còn thấy bóng dáng……