Menu Đóng

Tặng Xuân Quỳnh – Phùng Quán

Tôi gặp mặc

Đang gọt khoai tây và thái hành

Tôi đã đọc thơ nàng

Về … chia ly… và

Về và thuyền và bão tố…

Tò mò tôi nhìn sâu đáy mắt nàng

Dò tìm cội nguồn những câu thơ não nề đó

Nhưng tôi chỉ thấy

Lấp lánh đáy mắt nàng

Sắc khoai tây vàng

Mầu lá hành xanh

Với niềm vui giản dị long lanh

Pha lẫn sắc trời xuân phố Huế

Tôi thật thà mừng rỡ

Khi tin rằng những , bão tố

Chia ly… đau khổ… đó

Chỉ là chuyện thơ…

Những câu thơ

Trong những phút lòng tràn trề

Nàng đã viết ra

Như khi người ta quá yêu nhau thích lau cho nhau nước mắt

Để tình yêu thêm đủ vị đắng cay…

Tôi là người trải quá nhiều đau khổ

Nên tôi ghét thù sâu sắc khổ đau

“Đau khổ làm cho con người thấp hèn”

Như một nhà thơ tự bắn vào tim mình đã nói

Nhất là khi quanh ta sống vui sôi nổi

Nhất là khi ta mới ngoài tuổi hai mươi

Tôi thèm sao những câu thơ tươi rói

Thơm tho hạnh phúc bình thường

Như chính cuộc đời nàng

Vợ làm biên tập báo Văn nghệ

Chồng nhạc công chơi Violon

Để ngon thêm suất cơm trưa tập thể

Một đĩa khoai tây vợ rán vàng

Nàng thơ mặc áo xanh ơi

Nếu chưa đủ sức làm những câu thơ gọi người đứng dậy đi tấn công

Tôi chúc nàng

Làm những câu thơ như đĩa khoai tây trưa nay nàng rán

Như mùi mỡ phi hành

Như mắt nàng giản dị long lanh

Pha sắc trời xuân phố Huế

Ai thấu hiểu chia ly

Bằng những trẻ

Cưới vợ một hai tuần

Từ ngõ quê ra thẳng trận địa phòng không

Đạn lửa hai năm chưa nguôi đưọc mùi thơm tóc vợ

thấu chia ly

Bằng những người vợ

Một nách bốn năm con

Chồng đi B đi C

Hai, ba, bốn năm không một lá thư về

Ôi những con người hiểu biết lớn lao gấp mười lần ta đó

Họ cần chăng là tiếng hát của niềm vui

Những câu hát làm nguôi bớt mùi nồng thơm tóc vợ

Làm ấm hơn chỗ giường trống vắng người

Những câu hát như chính cuộc đời nàng

Thơm tho hạnh phúc bình thường

Liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *