Chậm lại một chút người ơi
Để nhìn nhân thế trôi vời hư không
Bầu trời dẫu có mênh mông
Cũng không ôm được nỗi lòng cô đơn
Người thương dù có dỗi hờn
Vẫn là huyết thống còn hơn khác lòng.
Đừng nhanh để thấy long đong…
Vội vàng xa cách vội trong oán thù
Đừng nhanh để mụ mị ngu…
Bỏ đời vứt vội cho dù đang xuân
Đừng nhanh để được cuối tuần
Về nhà với Mẹ, để gần Mẹ hơn.
Chậm lại trên đoạn đường trơn
Để đừng té ngã trong cơn mưa rào
Đừng làm thân xác hư hao
Sống cho chậm lại để trao ân tình
Để mình lại chính là mình
Vội vàng…đánh mất bóng hình chính ta.
Có người quên bỏ Mẹ Cha
Vì hàng đống việc, phải đà sống nhanh
Vợ chồng quên tiếng em, anh
Cũng vì bận rộn mà đành mất nhau
Họ hàng quên trước quên sau
Vì vội vàng quá mà mau phai tình.
Có khi quên cả chính mình
Bỏ quên tri thức, quên nhìn bản thân
Có người quên cả nghĩa ân
Quên khi lỡ bước, quên lần sa cơ
Quên người có lúc nương nhờ
Quên quê hương cũ, quên bờ bến xưa…
Ai ơi, vội mấy cho vừa
Đủ tiền đủ bạc có thừa niềm vui?
Chậm lại mà nghẫm ngược xuôi
Để tròn đạo đức, để nuôi tâm hồn
Đừng sống như sóng dập dồn
Đừng vì nhanh quá… Mà chôn… Cuộc đời…!