TRĂNG buồn mãi nhớ người dưng
VÀNG mong nỗi nhớ chẳng dừng phiêu diêu
RỚT rơi nắng khỏa đường chiều
XUỐNG nơi thầm nhớ bao điều trở trăn
DÒNG đời dẫu cứ mênh mang
SÔNG ơi còn nhớ lời vàng dưới trăng
ĐỂ mơ chung chiếu chung mùng
AI từng yêu – ước thủy cung thám tìm
TRÁCH ai làm rạn trái tim
PHẬN bèo chìm nổi cách chim khoảng trời
MÁ đào lo nỗi đầy vơi
HỒNG nhan lại nghĩ lứa đôi chẳng thành
NHẠT duyên nào trách ông xanh
PHAI xuân ước đượm môi xinh một thời
EM xinh em đẹp duyên trời
NGHÈO ư chẳng ngại có nơi ngỏ lời
CHẲNG thay được số mà thôi
DÁM mơ cuộc sống một trời mãi xanh
YÊU thương để lá xanh cành
AI tin thì góp lời lành trao nhau
NÊN duyên trầu bén duyên cau
ĐÀNH hanh mà để khổ nhau một đời
LỠ thì còn sợ chơi vơi
HẸN câu chính trực là lời tri ân
KIẾP sao nặng mãi phong trần
NÀY ai dám trách trời gần trời xa
CÙNG nhau thỏa mộng sơn hà
TRĂNG ơi gúp nhé bạn bè nên duyên
Ngân Kim