Nếu anh biết có ngày tim ngưng thở
Dấu lặng buồn ghim nỗi nhớ mênh mang
Phương trời xa anh bước phía địa đàng
Em buốt ngực lỡ làng câu ước hẹn
Em từng đã để tim mình xao xuyến
Dốc ruột gan chẳng thẹn với xuân nồng
Kỷ niệm yêu còn đây mãi biết không
Như mình đã thuộc về nhau mãi mãi
Ừ có lẽ tại vì em khờ dại
Khắc vào lòng êm ái những ngày qua
Tưởng là yêu sẽ chẳng có phai nhoà
Cà Phê Đắng xót xa đời dâu bể
Anh còn muốn nghe chuyện tình em kể
Hà Nội xưa giờ lặng lẽ xuân tàn
Gió trở mùa trong bữa tiệc giao ban
Anh xa mãi đau nửa vầng trăng khuyết
Ru nỗi nhớ.. cả trong lần tiễn biệt
Giữa đoạ đầy em viết một bài thơ
Người bỏ quên… hạnh phúc cũng hững hờ
Ôi phù phiếm.. ngu ngơ hồ điệp mộng