Menu Đóng

NBP – Nguyễn Bình Phương

Những bóng tối lảng vảng trên tóc

Trên mặt sông rút dải làn sương bạc

Trong thâm u bầy người điên ngơ ngác

Đã

Khuôn mặt nước giếng khơi rạng rỡ

Tôi châm thuốc ra ngoài gặp cỏ

Nghĩ đến mình nghĩ đến mình thật nhiều

Nhắm mắt lại và từ từ hiển hiện

Một vườn mía ngọt lúc lên

Tin vào đêm

Không tin bóng tối

Những ngôi đền rụt rè sáng cùng tôi.

Liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *