Lời ru nào nghe dìu dịu trong đêm
Đưa con trẻ say mềm trong giấc ngủ
Giọt sương rơi long lanh ngoài cửa sổ
Khi đêm về nhắn nhủ gọi thu sang.
Lời ru nào đầy chan chứa mênh mang
Từng đêm lẻ ánh trăng lồng bóng mẹ
Cánh võng đưa trong đêm dài quạnh quẽ
Không gian nào vang tiếng mẹ ầu ơ…
Nhịp thở đều chìm lắng những giấc mơ
Mẹ vẫn thức dưới trăng mờ đêm vắng
Nỗi ưu tư mang niềm riêng thầm lặng
Nhìn con thơ yên giấc ngủ say nồng.
Chí nhân hòa như biển cả mênh mông
Lời ru ấy hơi ấm nồng tình mẹ
Vào đêm thu hay trưa hè vắng vẻ
Thời gian nào theo tóc mẹ dần phai
Tháng năm qua thao thức mái tranh gầy
Như đời mẹ bao dãi dầu sương sớm
Dòng sữa cơ hàn, mẹ nuôi con khôn lớn
Vượt phong ba không một chút ưu phiền.
Lời ru nào trong khoảnh khắc bình yên
Như dòng máu chảy trên miền cơ thể
Mẹ thương ơi con yêu người vô kể
Lời thơ hay con xin để dâng người
Hòa cung đàn vào nhịp sống xinh tươi
Ngày khôn lớn nhớ ơn người sinh trưởng
Khúc ru xưa đã quyện vào tâm tưởng
Làm hành trang đưa con đến đại ngàn.
Mùa thu về nghe lá rụng xốn xang
Là những lúc con chạnh lòng nhớ mẹ
Lá thu rơi hương trầm bay nhè nhẹ
Nghe dịu dàng như tiếng mẹ ngày xưa.
Từ nơi đâu văng vẳng tiếng chuông chùa
Gợi nỗi nhớ bóng hình xưa của mẹ
Dẫu bao năm xuôi ngược dòng dâu bể
Mãi không mờ lời ru thuở ấu thơ…
Nguyễn Tiến Dũng
(Lào Cai)