Menu Đóng

Lời chào – Nguyễn Khoa Điềm

Ta đi qua những năm tháng không ngờ

quá để

Bỡo lục bình mênh mang màu lục tím

Nét chữ thiếu thời trôi nhanh như

Ta lớn lên bối rối một sắc hồng

Phượng cứ nở hoài hoài như đến tuổi

Nhưng chiều nay, một buổi chiều dữ dội

Ta nhận ra mình đang lớn khôn.

những cánh sẻ nâu đã bay đến cánh đồng

Rút những cọng rơm vàng về kết tổ

Đã dạy ta với cánh diều thơ nhỏ

Biết kéo về cả một sắc trời xanh

Biết ơn mẹ vẫn tính thêm một tuổi sinh thành

“Tuổi của mụ” con nằm tròn bụng mẹ

Để con quý yêu tháng ngày

Buổi mở mắt chào đời, phút nhắm mắt ra đi

Biết ơn trò chơi tuổi nhỏ mê ly

“chuyền chuyền một..” miệng, tay buông bắt

lung linh, quả chuyền thoặn thoắt

Nên một đời tiếng Việt mãi ngân nga..

Biết ơn dấu chân bấm mặt đường xa

Những dấu chân trần, bùn nặng vết

Ta đi học quen dẫm vào, không biết

Dáng in mãi dáng ta đi

Biết ơn dòng sông dựng dáng kiếm uy nghi

Trong tâm trí một nhà thơ khởi nghĩa

Cao Bá Quát ngã mình trên chiến địa

Trăm năm rồi sông vẫn sáng màu gươm

Trăm năm rồi ra đến trước

Vẫn soi thấy và nỗi giận

Khuôn mặt trẻ bỗng già trên lớp sóng

Ngẩng đầu lên, ta thấy mặt quân thù!

Liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *