Em đưa thỏi son tô lại viền môi
Đánh thêm phấn hồng cho má mình ửng đỏ
Kẻ màu mắt, che vết thâm quầng mất ngủ
Chải mái tóc rối bời, xua tan những nỗi lo âu
Đã lâu rồi em quên nói lời yêu thương nhau
Anh quên tặng hoa cho em, quên cả lời âu yếm
Chỉ vì cuộc sống bây giờ thật nhiều khắc nghiệt
Lúc nào cũng phải gồng mình gánh những phong ba
Chúng mình đã đi qua sáu mùa hoa
Mưa bão cũng đến rồi nhường ngày nắng tỏa
Biết bao yêu thương trở trăn và vội vã
Kết hôn rồi nhiều thứ bỗng đổi thay
Nhưng chúng mình tay vẫn nắm chặt tay
Tuy không còn mềm mại như những ngày xưa nữa
Tay em chăm lo cho gia đình, con cái từng bữa ăn, giấc ngủ…
Tay anh thô dần vì sửa điện, sửa nước, đóng đồ và căng những dây phơi…
Bàn tay chúng mình chẳng được thảnh thơi
Quên mệt nhọc, khó khăn trước mắt
Đem yêu thương gửi vào vòng tay yên lặng
Chỉ cần hai trái tim luôn cùng nhịp đập với nhau
Chúng mình kết hôn chẳng kể gì kẻ trước, người sau
Tình yêu cuối cùng luôn là tình yêu bất diệt
Sau này con chúng mình lớn lên sẽ biết
Hạnh phúc rất gần, chỉ cần ta chịu mở rộng trái tim
Viết cho một ngày kí ức không ngủ yên
Chiếc nhẫn cưới trên tay em năm năm có lẻ
Em khoác lên mình chiếc váy màu hạt dẻ
Mỉm cười đợi anh về cùng em kỷ niệm ngày kết hôn
Viết cho một ngày hạnh phúc, niềm vui xen lẫn những giận hờn…