Có những cuộc chuyện trò hơi thoải mái.
Trót vui đùa nên thấy ngại mông lung.
Bởi lỡ lời khiến suy diễn lung tung.
Thấy xấu hổ tận cùng trong tâm khảm.
Rất muốn học cho thuộc bài lãnh đạm.
Không vô tư để chạm chút hiểu lầm.
Vốn bản tính thật thà ở trong tâm.
Nên đôi lúc…em hâm mà chả biết.
Lý trí thường ngủ quên không điều tiết.
Khi chuyện trò nói hết chẳng đắn đo.
Rồi day dứt và bỗng thấy lo lo.
Sự ngốc nghếch trời cho từ tấm bé.
Muốn khôn ngoan và nói năng nhỏ nhẹ.
Học mãi rồi vẫn như trẻ lên ba.
Ra thành phố cứ ngắm nghía la cà.
Chả bao giờ hết ê a khờ dại.
Vẫn là em – con người trong thực tại.
Sống nửa đời còn sợ hãi vây quanh.
Thấy nhỏ bé khi đứng trước bóng anh.
Sợ tâm tư mong manh hơn em tưởng.