Hạ vừa tàn ánh nắng hóa mồ côi!
Chẳng có em nên ta ngồi lặng lẽ
Giữa không gian nơi đây thật vắng vẻ
Lại một mình tự tô vẽ bóng ai
Hạ vừa tàn chút nắng cũng nhạt phai!
Đường phố cũ nay bỗng dài lạ lẫm
Anh còn nhớ trong dáy lòng sâu thẳm
Bóng hình em luôn đằm thắm trong tim
Nghĩ vậy thôi sao chẳng dám kiếm tìm!
Mà cứ để ngủ im trong tiềm thức
Nỗi đơn côi có nhiều đêm rạo rực
Làm thẫn thờ buồn bực suốt canh thâu
Hạ vừa tàn hạt nắng chốn về đâu!
Để ta nhớ nắng trên đầu đỏ lửa
Mối tình nồng vẫn cách ngăn hai đứa
Để thu về hai nửa vẫn biệt ly!