Menu Đóng

Gió và tình yêu thổi trên đất nước tôi – Lưu Quang Vũ

Gió và tình yêu thổi trên đất nước tôi

Gió rừng cao xạc xào lá đổ

Gió mù mịt những bụi đỏ

Những dòng sông ào ạt cánh buồm căng

Chớm heo may trên những ngọn cau vàng

Nồm Nam thổi, khắp đồng bông gạo trắng

Người vẫn chung trời gió lộng

Thương vệt bùn trên áo gió khô se

Gió phương này phương kia

Bếp lửa tắt, gió lại bùng than đỏ

Không hình dáng vẫn nhận ra ngọn gió

Khi ngàn cây bỗng lật lá sang chiều

Khi em về tóc ngợp gió đê cao

Mây cuồn cuộn, cỏ rập rờn nổi sóng

Trơng gió chuyển, đất trời dường náo động

Nằm , nghe gió suốt đêm dài

Gió và tình yêu thổi trên đất nước tôi

Chưa xóm mạc đã bắt đầu ngọn gió

Thổi không yên suốt dọc dài lịch sử

Qua đất đai và đời sống con người

Gió gieo tung những hạt giống trên tay

Giọt mau khô, tiếng gọi đò vọng mãi

Vầng trán với bể khơi chung gió ấy

Ở nơi đâu cũng tới được chân trời

Gió và tình yêu thổi trên đất nước tôi

Như tiếng gọi ngàn đời không khuất phục

Đất nước giống con xuyên gió mạnh

Những mối tình trong gió bão

Qua mọi điều, ngọn gió có qua đâu

Luôn luôn ra đi, luôn luôn mới đến

Thơ em viết về một vùng cát

trong lốc bụi lăn đi…

Đã có lần tôi muốn nguôi yên

Khép cánh cửa lòng mình cho gió lặng

Nhưng vô ích làm sao quên được

Những yêu thương khao khát của đời tôi

Tôi thở trong sức gió muôn người

Mùa gió mới nhờ em tôi có lại

Bài hát cũ tôi hát cùng đồng đội

Lại dập dồn như gió khắp rừng khuya

Dẫu đêm nay ngọn

Còn bề bộn một vùng gạch ngói

Lịch sử quay những vòng xoáy gian nan

Đất nước tôi như một con thuyền

Lướt trên sóng những ngực buồm trắng xóa

Ước chi được hóa thành ngọn gió

Để được ôm trọn vẹn nước non này

Để thổi ấm những đỉnh đèo buốt giá

Để mát rượi những mái nhà nắng lửa

Để luôn luôn được với đời…

Gió và tình yêu thôi trên đất nước tôi…

Liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *