Đừng lặng lẽ viết bài thơ nơi ấy
Ngồi một mình sẽ trống trải cô đơn
Ánh trăng khuya sẽ buông giọt tủi hờn
Nép vào mây chẳng còn soi đôi bóng
Đừng lặng lẽ ru hồn nơi bến mộng
Sẽ cồn cào biển rộng nhé người thơ
Sóng ngàn năm sóng ôm ấp vỗ bờ
Dẫu đêm về ánh trăng mơ lấp lánh
Đừng lặng lẽ trong vòng tay cô quạnh
Thu sẽ buồn sẽ lạnh bởi heo may
Nhớ xa xôi nước mắt lại vơi đầy
Chạm tim đau đợi một ngày không đến
Đừng lặng lẽ cõi tiên bồng ẩn hiện
Giấc nồng say ru không tiếng ơi à
Đêm trở mình dạ cay đắng xót xa
Những yêu thương những mặn mà da diết
Đến bao giờ…? Người dưng à…có biết?