Qua rồi một nỗi đau riêng
Sao chiều nay bỗng bung biêng gió lòng
Cuộc đời vạn nẻo long đong
Xô thuyền trôi dạt giữa dòng sông tương
Ai đem gói lại làn hương
Cho hoàng hôn tím mờ sương cuối trời
Mắt buồn gửi gió xa vời
Giấu ngàn nhung nhớ một thời đã qua
Chiều nay gió hát tình ca
Bỗng nghe nhói lại hương xa đường về
Người ta quên hết lời thề
Chỉ tôi khờ dại si mê đợi chờ
Vẫn ôm nỗi nhớ từng giờ
Mà người xưa đã khuất mờ phương nao
Trả lại người hết trăng sao
Trả vào đêm vắng ngọt ngào ái ân
Cho tôi trả hết nợ nần
Duyên tình lận đận má hồng phôi phai
Cho dù lòng vẫn nhớ ai
Mỗi mùa trở gió buốt vai lời thề
Thôi đành vùi mộng cơn mê
Chôn vào dĩ vãng tái tê tình buồn
Chiều nay có ngọn gió luồn
Vào trong cửa sổ ru hồn vẩn vơ
Trải lòng họa bức tranh thơ
Vẽ người quân tử đợi chờ bến mơ
Níu thời gian để ươm tơ
Bắc cầu dệt mộng đôi bờ yêu đương
Duyên trời se chỉ vấn vương
Liệu đêm khuya có ướt sương má hồng.