Có người nhặt nắng chiều rơi
Mà nghe lòng những bồi hồi nhớ thương
Nắng rơi lổ đổ trên đường
Nắng vương vãi khắp tận sườn núi phai
Nghiêng nghiêng cây ngã bóng dài
Nghe đôi chân vướng chiều say nắng vàng
Một mình ta lại lang thang
Nào đâu hay bóng chiều đang tắt dần
Biển trầm mặc – Cát bâng khuâng
Gió đưa từng cuộn sóng tràn bờ xa
Biển như xóa dấu chiều tà
Ngày mai rồi cũng nhạt nhòa trong em
Thế sao chẳng có ai tìm
Đêm Phú Quốc cũng nỗi niềm đầy vơi
Chiều nay biển vắng lâu rồi
Hỏi vì sao? – Để mình tôi… một mình!
Sơn Phương
(Tây Ninh)