Chiếc váy hoa,em mặc thật kiêu sa!
Xóa trong anh,chuỗi tháng ngày trống vắng!
Đôi mắt ướp hạnh phúc,như hồ Thu tĩnh lặng!
Đi bên người tình,váy tựa màu mây!!
Vị ngọt ái tình,nếm chút xíu đã say!
Em giúp anh tấu nốt,những hợp âm dang dở!
Mái tóc đen dài,thêm váy hoa rạng rỡ!
Em cứ âm thầm,chinh phục trái tim anh…
Khổ cho đôi mắt của một kẻ si tình!
Ngấm men yêu,nhìn chỗ nào cũng đẹp!
Cặp môi xinh,với nụ cười khép nép!
Đi giữa đường,nhưng lại chỉ muốn…hôn!!
Hết Đà Lạt lại Nha Trang,anh như kẻ mất hồn!
Chiếc váy hoa,dắt anh vào mê trận!
Chỉ có vậy thôi,mà thấy lòng hưng phấn!
Bao năm rồi,mới tìm lại cảm giác yêu!!!