Biết bao người vẫn hàng ngày cô độc.
Khi sắc xuân trải lộc biếc trên cành.
Bao cảm giác lại quá đỗi mong manh.
Thèm hơi ấm ngọt lành trong cuộc sống.
Ở trong đời phải gian nan chèo chống.
Với rất nhiều biến động đến trắng tay.
Với bon chen việc cơm áo hàng ngày.
Nhưng con tim vẫn đắm say cõi mộng.
Lướt qua nhau…vô tình khơi biển động.
Sóng trùng trùng giữa gió lộng bủa vây.
Dẫu cuộc sống nghèo khó hay đủ đầy.
Cũng đôi lúc thấy ngất ngây…khó cưỡng.
Chỉ có điều…ngập ngừng không dám cược.
Sợ tình yêu không có được trên đời.
Hạnh phúc từ tâm đâu phải bằng lời.
Cũng không ở nụ cười ta nhìn thấy.
Có những người vẫn ngày ngày che đậy.
Vườn tâm tư trỗi dậy những khát khao.
Muốn bình tâm cửa cấm chẳng vượt rào.
Để giữ cái nhà cao tầng rỗng tuếch.
Đêm lại đêm ngắm chòm sao chênh chếch.
Ước có người đồng cảm để sẻ chia.
Cũng chẳng muốn hậu thế phải chia lìa.
Nên cố gắng đeo chiếc hia ( Hài)…hạnh phúc.