Trầm tư dáng núi trong đêm
Ánh trăng soi nhẹ, êm đềm sóng ru
Lặng nghe nguồn cội vi vu gọi thầm
Chạnh lòng một khúc dư âm
Giọt sương đêm lạnh ướt đầm đôi vai
Thời gian khéo tạc hình hài
Tuổi già thế chỗ trẻ trai thuở nào
Nếp buồn vầng trán xanh xao
Hiện thân số phận lao đao kiếp người
Lá vàng rồi sẽ rụng rơi
Cho cành gai góc đâm chồi mùa xuân…
Phan Văn Nhớ
(TP. Hồ Chí Minh)
(Rút trong tập “Bài thơ riêng tặng mẹ” – NXB Văn học, 2011)