Menu Đóng

Bớt dại được không – Hoàng Anh

Ta giữa dòng đời tấp nập
Đau một lần rồi vào thơ
Vết sẹo xưa nào đã kịp phai mờ
Xót xa cũ vùi tình ái

Ta lấp liếm tự thương mình ngốc
Thơ đến tê tái ruột gan
Người giúp ta lau hoang tàn
Đem nốt lặng lưu vào trang

Ta chợt khóc chợt cười … và đong đếm
Nợ .. nợ cả chuyện linh tinh
Rồi một ngày người hoảng sợ thất kinh
Tim ta khát.. vẫn đơn hình cô lẻ

Ta ngạo gió buông nỗi sầu như thể
Một ngày kia tận thế rớt tinh cầu
Tưởng như là đã qua được bể dâu
Mà thơ mãi chẳng tô màu huyền thoại

Thương nốt lặng ghim vào bên ngực trái
Ta nhủ lòng mình bớt dại được không?!

Liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *