Menu Đóng

Biển có còn màu xanh – Phạm Thị Ngọc Liên

Đứng bên mà nhớ điên

ngọn sóng ngày nào khuất ở nơi xa

vàng hoe

tim tôi xanh như núi

mà chiều ập xuống thật nhanh

Mà tình lạnh ngắt thật nhanh

chân chưa thả chân trần

tay chưa vùi xuống cát biển

chưa được hôn tôi

người đã gọi về

Chiếc vỏ ốc nằm trong túi áo

tôi nằm trong của tôi

muốn bơi mà không được

muốn nói mà không được.

Nghìn lớp sóng cứ quằn quại ngoài kia

nghìn lời giã từ cuộn trong lồng ngực.

Liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *