Trung Thu đẹp quá chị Hằng ơi
Vành vạnh khuôn trăng rạng rỡ cười
Tôi bắc thang trèo lên đó nhé
Đưa đàn em nhỏ đến đây chơi.
Em tôi có đứa không còn mẹ
Có đứa lọt lòng chẳng biết cha
Có đứa mắt nhìn không thấy nắng
Tai không nghe được tiếng chim ca.
Em tôi cần lắm chút tình thương
Muốn được tung tăng bước đến trường
Như những bạn bè trang lứa khác
Nhưng trời nỡ buộc kiếp tai ương.
Xin chị Hằng Nga đóm lửa hồng
Đốt lên cho sáng chiếc đèn lồng
Để em về sưởi ngày đông giá
Lạnh lẽo đêm trường chị biết không?
Chị hãy cho thêm những nụ cười
Giúp bao đứa trẻ mãi xinh tươi
Tự tin sống giữa vòng nhân thế
Góp nhặt niềm vui với cuộc đời.
Đêm nay tôi dắt chúng đi chơi
Chúng muốn leo lên tận cổng trời
Thưa với Ngọc Hoàng câu hỏi nhỏ:
– Sao mà nghiệt ngã thế ngài ơi?
(Quy Nhơn)